Thuật Dung bận rộn suốt một tháng, mãi cho đến khi trận tuyết đầu tiên rơi ở mạt thế, cô mới giải quyết được một loạt các vấn đề.
Cải tiến đạn cho Thanh Hòa, Thanh Hòa rất kinh hỉ, nếu cô không bị Sùng Linh ôm eo, cô nhất định sẽ lao tới ôm Thuật Dung và hôn thật mạnh một cái —— Sau đó sẽ bị Thuật Dung đánh chết.
Tuy nhiên, khi Thanh Hòa nhìn thấy vũ khí mà Thuật Dung đưa cho cô, vẻ mặt của cô có chút vi diệu.
Ừm, là vũ khí cải tiến từ hai lưỡi hái của bọ ngựa, lưỡi hái cao bằng một người trưởng thành, rất sắc bén và rất khí phách, đặc biệt là khi nó được đeo trên lưng.
Nhưng con bọ ngựa đó là màu xanh biếc, lưỡi hái của nó cũng vậy...
Thanh Hòa đeo lưỡi hái xanh biếc trên lưng, cảm thấy toàn thân mình đều chuyển sang màu xanh.
"Có thể quét sơn lên không?" Thanh Hòa nhịn không được đề nghị, màu này tái vãi cả chưởng?!
"Khi chiến đấu sơn cũng sẽ phai đi thôi." Tạ Dư Trì đương nhiên không muốn Thuật Dung bận rộn nữa, nàng nghiêm túc nói, "Mà màu xanh biếc rất dễ ẩn nấp trong rừng, điều này rất có lợi cho những trận chiến trong rừng sau này của chúng ta! Màu sắc này tự nhiên và thân thiện với môi trường, có gì không tốt?"
Thanh Hòa:???
"Nếu chị muốn sơn thì chị có thể tự sơn, nhưng sau này khi chiến đấu, đánh một chút là phai một mảnh sơn, lộ ra màu xanh biếc, đến lúc đó không phải còn xấu hổ hơn sao?" Tạ Dư Trì tiếp tục nói, "Không phải sao?"
"...!Có vẻ có lý." Thanh Hòa có chút do dự lẩm bẩm, nhưng sao lại cảm thấy có gì đó không đúng?
Tạ Dư Trì thừa dịp Thanh Hòa không chú ý, túm lấy Thuật Dung chạy đi, "Thuật Dung, Khiếu Thiên nhớ chị!"
Khiếu Thiên:???
Bởi vì trở về căn cứ không có nguy hiểm gì, Khiếu Thiên cũng được thả ra, mỗi ngày ăn uống xong nó sẽ đi dạo quanh căn cứ, thoải mái biết bao! Khi Tạ Dư Trì nói như vậy, liền thấy Khiếu Thiên lao vào đống tuyết bên ngoài biệt thự, sau đó chui ra, những bông tuyết dính vào lông của nó lại bị nó lắc lắc người giũ ra, chơi rất vui vẻ.
"Ừm, vừa rồi nó rất nhớ chị." Tạ Dư Trì chịu không nổi ánh mắt nóng bỏng của Thuật Dung, xấu hổ quay đầu sờ chóp mũi, nhỏ giọng nói: "Cả em cũng rất nhớ chị."
Dù sao trong giai đoạn thiết kế vừa qua, Thuật Dung gần như bận rộn đến không gặp bất kỳ người nào, không chỉ có phòng nghiên cứu, cô còn chạy khắp nơi, chú ý chế tạo đạn, cải tạo lưỡi hái, cải tạo xe bọc thép và trực thăng v.v, một loạt việc vội vàng khiến chân cô không thể chạm đất, có đôi khi Tạ Dư Trì sẽ thấy Thuật Dung vội vàng bước đi trên đường, trực tiếp lướt qua nàng...
Đúng vậy, là lướt qua.
Thuật Dung còn tìm Tạ Dư Trì xin rất nhiều Phù Tăng Tốc sơ cấp, Tạ Dư Trì hoài nghi Thuật Dung lúc nào cũng dán phù chú khi làm việc.
—— Thật là một người phụ nữ liều mạng.
"Thực xin lỗi." Thuật Dung cúi đầu nhẹ giọng nói, một tháng này bình thường cô chỉ nhìn thấy khuôn mặt Tạ Dư Trì ngủ say, nói không cảm thấy áy náy là nói dối.
Thuật Dung nhéo nhéo má Tạ Dư Trì, "Chuyến du lịch lần trước em nhắc tới, bây giờ muốn đi không?"
"Em còn tưởng chị đã quên sạch rồi."
"Sẽ không."
Đôi mắt của người này còn màu xanh lá ở đáy mắt, Tạ Dư Trì không đành lòng tiếp tục trách cô, chỉ mím môi nói: "Chị đi nghỉ ngơi trước đi, rồi ngày mai lại đi.
Chị...!Đi ngủ đi một giấc đi."
Thuật Dung nhịn không được gợi lên khóe miệng, "Được." Căn cứ trưởng phu nhân càng ngày càng dịu dàng săn sóc a.
Vé du lịch là đi du lịch ở đâu?
『 Ngẫu nhiên.
』
Ngẫu nhiên?!!! Nhưng là ba ngày...
『 Đảm bảo sẽ làm ngài hài lòng! 』
Tạ Dư Trì cảm thấy hơi bất an, nhưng nàng miễn cưỡng tin tưởng hệ thống ba ba, nàng nắm tay Thuật Dung, ngón tay đan vào ngón tay cô, đầu ngón tay Thuật Dung ấm áp, Tạ Dư Trì nhịn không được nắm chặt chúng lại.
"Chị thật ấm áp."
"Em mặc thêm đi." Thuật Dung cởi khăn choàng cổ khoác lên cho Tạ Dư Trì, trực tiếp che đi cằm của Tạ Dư Trì, khăn choàng cổ rộng trùm lên người Tạ Dư Trì, không hiểu sao trông nàng cùng đáng yêu, "Ngủ với chị một giấc nhé?"
"...!Được!" Tạ Dư Trì khôn chút rụt rè, đồng ý không chút do dự.
Tạ Dư Trì không giỏi che giấu niềm vui, Thuật Dung nhìn ngôi sao lấp lánh trong mắt Tạ Dư Trì, tâm trạng không khỏi vui lên, khóe miệng hơi nhếch lên.
Cô vươn tay ôm Tạ Dư Trì vào lòng, dẫn nàng lên lầu ngủ trưa.
*********
『 Vé du lịch (ba ngày) đã được sử dụng! Đang chọn ngẫu nhiên địa điểm...!』
『 Ting! Vị trí đã được xác định! Đang truyền tống...!』
『 Ting! Chúc ký chủ du lịch vui vẻ ~』
...
Sau khi sử dụng vé du lịch, Tạ Dư Trì đột nhiên nắm chặt tay Thuật Dung, xung quanh dường như tĩnh lặng lại, im lặng đến đáng sợ, giây tiếp theo, trong cơn mê, Tạ Dư Trì nhắm mắt lại và mở ra, các nàng đã đến một thế giới khác...
Thế giới...!Du lịch?
Tạ Dư Trì sững sờ nhìn xuống một mảnh đất màu hồng, hơn nữa...!Bàn chân nàng giẫm mạnh xuống, tại sao mặt đất này lại co giãn như vậy?
"Marshmallow." Thuật Dung cúi người nhặt một cục đất nặn trong tay, hiển nhiên cũng rất tò mò về nơi này.
『 Đúng rồi! Đây là thế giới kẹo! Tất cả mọi thứ đều được làm bằng kẹo! 』
Trong lúc Tạ Dư Trì sững sờ, nàng thấy Thuật Dung rút dao găm ra, mũi dao chạm đất và mùi caramel tràn ngập...
『 Trong thế giới kẹo, lửa bị cấm! 』
Thuật Dung chỉ đang thử xem, không có ý định hủy diệt thế giới này, cô thu dao găm lại, dẫn Tạ Dư Trì đi về phía tòa nhà làm bằng kẹo cách đó không xa.
"Nơi dành cho những bé gái." Thuật Dung nhìn Tạ Dư Trì cười khẽ, "Là em muốn tới đây sao?"
"Không có! Em không có ấu trĩ đến vậy!" Có lẽ khi còn rất nhỏ, khi nàng còn học tiểu học, nàng đã ảo tưởng về thiên đường kẹo này, nhưng mà! Nàng đã 18 tuổi rồi! Làm sao có thể vẫn thích mấy thứ này chứ? Mặt đất bằng kẹo màu hồng phấn, những đám mây kẹo bông gòn bồng bềnh màu trắng, cây cối làm bằng sô cô la trộn với kẹo cứng hoặc kẹo mềm màu xanh lá, Tạ Dư Trì cảm thấy hơi đau răng.
"Toe toe toe!"
Cánh cổng lâu đài đang đóng chặt đột nhiên mở ra, kèm theo đó là tiếng nhạc và tiếng reo hò, một hàng kẹo cứng hình người với những quả bóng chạy tới, vây quanh Tạ Dư Trì và Thuật Dung, chào đón các nàng vào.
"Đây, đây là thế giới cổ tích sao?!" Tạ Dư Trì không thể tin được, cúi người nhặt một viên kẹo cứng hình người màu đỏ lên, đồ chơi nhỏ làm bằng đường tròn vo, Tạ Dư Trì nhịn không được hôn một cái, phát hiện thế mà là ngọt, hơn nữa hình như là vị dưa hấu? "Đây là vị dưa hấu!"
Thuật Dung:...
Thuật Dung lấy đồ chơi làm bằng đường ra khỏi tay Tạ Dư Trì, đặt nó trở lại mặt đất.
"Đừng hôn loạn."
"Đó là đồ chơi làm bằng đường, còn có vị ngọt." Tạ Dư Trì chớp chớp mắt giải thích.
"Em cũng ngọt."
"..."
Tạ Dư Trì cảm thấy Thuật Dung càng ngày càng làm càn.
Vương quốc kẹo tràn ngập các tòa nhà làm bằng các loại kẹo khác nhau, mặt đất được bao phủ bởi những viên kẹo cứng màu trắng như tuyết vị sữa, xen lẫn với những viên kẹo cứng màu đen có vị sô cô la, có dạng hình vuông.
Mà trên đường, có những viên kẹo cứng mũm mĩm qua lại luôn khiến Tạ Dư Trì cảm thấy nếu chẳng may bị ngã, nhất định sẽ có thể lăn rất xa...
Kẹo dẻo hình người có nhiều hình dạng khác nhau, nhưng tư thế đi lại khá vụng về, có lẽ do cơ thể tương đối mềm nên tất cả đều đi rất chậm.
Tạ Dư Trì nhìn chằm chằm vào một cái kẹo dẻo có hương vị cola đi ngang qua, đồ chơi làm bằng đường bị nàng nhìn chằm chằm có chút ngại ngùng, rụt rè bước về phía trước, nhìn Tạ Dư Trì, vặn cánh tay của mình xuống, "Tặng cho bạn ăn..."
"A, cái này, làm như vậy có được không? Cậu không thấy đau sao? Này, cậu..." Tạ Dư Trì vô cùng xấu hổ, tuy là vừa rồi nàng muốn ăn kẹo dẻo, nhưng nhìn người khác vặn cánh tay xuống, chuyện này thật là, xấu hổ quá...
"Ta, ta, ta! Tiểu tỷ tỷ, chị thích kẹo sữa không?" Viên kẹo sữa trắng nõn lăn qua, cọ cọ ống quần Tạ Dư Trì, hưng phấn nói: "Chị có thể hôn hôn em!"
"A, cái này..." Tạ Dư Trì có chút ngây người, những viên kẹo này nhiệt tình đến không thể tưởng tượng nổi.
"Nếu chị ăn em, không phải em sẽ chết sao?"
"Chúng em sẽ không chết, chúng em chỉ tái sinh thôi!" Kẹo cứng hình cầu chạy quanh chân Tạ Dư Trì, vây quanh nàng, "Quốc vương nói trong ba ngày này nhất định phải làm cho các chị hạnh phúc! Nhân loại ở thế giới khác thích ăn kẹo sữa nhất, vị của em là nguyên chất nhất, chị ăn em nhất định sẽ vui vẻ!"
Thuật Dung ở một bên không khỏi nhíu mày, tuy rằng vây quanh Tạ Dư Trì chỉ là một đống kẹo...!Từ khi nào mà căn cứ trưởng phu nhân của cô được hoan nghênh đến như vậy? Thuật Dung nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn có chút co quắp khẩn trương của Tạ Dư Trì, đôi má màu anh đào đáng yêu hơn cả kẹo bông, chiếc cổ trắng ngần lộ ra một nửa khiến người ta chỉ muốn cúi đầu hôn sâu hơn cả viên kẹo sữa kia.
Ánh mắt Thuật Dung lóe lên, cảm thấy có lẽ mình đang si ngốc.
Nhưng mà, đúng là Tạ Dư Trì rất ngọt.
Thuật Dung không thích đồ ngọt, nhưng nếu đó là...
Chỉ là một ý nghĩ chợt lóe lên, Thuật Dung liền hoàn hồn, không nghĩ lung tung nữa, ngẩng đầu nhìn, liền thấy phu nhân nhà mình cầm kẹo sữa tròn li3m một chút...
Dù chỉ là kẹo...
Tạ Dư Trì quả thực không thể tin vào vị giác của mình, vị sữa nguyên chất này thực sự là...!Nàng quay đầu lại thấy Thuật Dung đang nhìn nàng, nở một nụ cười, lon ton chạy tới, cầm kẹo sữa nói với Thuật Dung, "Vị này rất ngon! Trước mạt thế em chưa bao giờ được ăn kẹo sữa ngon đến vậy!"
Thuật Dung đột nhiên ôm lấy cổ Tạ Dư Trì, ấn ót nàng hôn một cái, đầu lưỡi lướt qua giữa môi và răng của bé con, Tạ Dư Trì ôm kẹo sữa chưa kịp phản ứng, Thuật Dung lướt qua một chút cũng buông nàng ra...!"Quả thật là mỹ vị."
Tạ Dư Trì: "..." Tên đại lưu manh này.
Rõ ràng Thuật Dung vẫn đoan chính như trước kia, lẳng lặng đứng đó, cả người vẫn nghiêm nghị lạnh lùng, nhưng...!Hành vi và ngôn ngữ của cô lại không hề lạnh lùng chút nào.
Tạ Dư Trì một bên phỉ nhổ Thuật Dung, một bên lại nhịn không được nghĩ về nụ hôn đó một lần nữa, cảm thấy Thuật Dung càng ngày càng hấp dẫn.
"Xấu hổ xấu hổ!" Kọe sữa tròn vo thoát ra khỏi tay Tạ Dư Trì, nhảy xuống mặt đất, che mặt chạy đi, Tạ Dư Trì không bắt được.
『 Ký chủ, đừng dạy hư người bánh kẹo a! 』
『 Mong ngài đừng làm những việc bị hạn chế! 』
Tạ Dư Trì: Vô tội!.